Đã 1 thời gian dài tôi ko đủ tinh thần để viết blog nữa. Phần vì bận rộn thì ít, phần nhiều, tôi cảm thấy ko tự tin lắm. Tôi thấy xứ mình có khá nhiều những bạn có vẻ giỏi giang về UX, thấy dùng nhiều thuật ngữ lạ, hay chèn vô câu chữ của mình những tiếng Tây Lô đọc thật khó hiểu, lại có vẻ triết thuyết về đẳng cấp và thành công, tôi hột! Tôi nghĩ rằng mình hẳn sẽ cần trau dồi thêm chút nữa, nếu muốn viết ra một thứ gì đó mà các bạn ấy sẽ để mắt đến mà ko xùy 1 tiếng dài, oài, kiến thức của ông này thật “lông” quá đi. Nhưng regarde ca giờ tôi cảm thấy mình cần phải viết tiếp, có mấy lý do vì sau:

– Thứ nhất là kiến thức là thứ cần chia sẻ, nếu muốn nó phát triển. Kiến thức mà nằm yên trong đầu sẽ chẳng thể đâm chồi nảy lộc được. Tôi thấy mình ko cần thiết phải viết để các bạn sildigra 100 cao siêu đọc làm chi. Có một lần tôi gặp 1 người đàn em – nói là đàn em vì cả tuổi đời và tuổi nghề đều đi sau tôi – cậu khoe rằng vì đọc những bài viết và khóa học cơ bản của tôi mà cậu có được cái nền tảng, và vì nó mà cậu có cái để tranh luận với các team khác trong công việc và nhìn ra được con đường đi của mình. Theo đó tôi hiểu những gì mình viết ra có thể ko có tác dụng với tất cả mọi người, nhưng cơ bản thì nó lại hữu ích với ai đó. Và chỉ cần ai đó là 1 vài người, nó hẳn có giá trị.
– Việc chia sẻ kiến thức ko những có hữu ích với những người đọc, nó còn hữu ích với người viết. Mỗi khi tôi ngồi trước computer và bật chương trình soạn thảo, tôi hiểu rằng tôi cần phải có trách nhiệm với những gì tôi sẽ viết, đang viết – và điều đó buộc tôi phải trao dồi kiến thức.
– Có thể đối với ai đó, việc viết lách là 1 cực hình, đối với tôi – nó lại là 1 thói quen dễ chịu, tôi có thể viết mà ko cần nghĩ nhiều – chắc hẳn được nuôi dưỡng từ thời ông bố tôi. Viết lách là 1 cách để tôi tri ân cuộc đời – vì cuộc đời ngắn lắm. Nếu 1 cuộc đời trôi qua chỉ xoay quanh những cơm áo gạo tiền thì sau đời tôi, chắc chắn chỉ có con tôi và cháu tôi biết đến ông cha nó. Nói vậy, có ai đó nghĩ tôi giống như tôi đang bắt chước thói quân tử tàu, tính chuyện để tiếng thơm cho đời sau. Không hẳn thế, tôi chỉ nghĩ 1 trong những cách để lại giá trị cho cuộc đời đó là để lại từ ngữ, để lại tư tưởng, để lại kinh nghiệm. Viết lách là cách tôi bắt đầu chuẩn bị cho việc để lại đó..
– Viết lách cũng là 1 cách để tu tâm dưỡng tính, tôi nghĩ rằng ngồi đối diện với màn hình trắng để viết lách là cách tốt nhất để tôi thực tập thiền. Người mà không có thiền tập, tinh thần sẽ yếu ớt èo uột như 1 người ko tập thể dục, sẽ chẳng thể làm gì có ý nghĩa.
Năm 2019 đã qua được vài tháng và tôi muốn dành tiếp những tháng năm này để tiếp tục rèn luyện, tiếp tục viết lách. Những chủ đề của tôi sẽ là tiếp tục và phân tích và review những sản phẩm của xứ mình, theo quan điểm của 1 người làm thiết kế và tư vấn trải nghiệm người dùng. Những vấn đề hay ho về lĩnh vực này tôi cũng sẽ nêu tên và đi vào để giúp các bạn mới có thể thấu hiểu và sử dụng.
Chúc các bạn 1 năm mới thành công.
Hà nội, 2019 Mar 11. Phạm Khôi
Cảm ơn những chia sẻ của anh. Có rất nhiều người cần những chia sẻ của anh và em là 1 ví dụ :). Mong anh sẽ viết nhiều bài hơn nữa. Chúc anh thật nhiều sức khỏe, thành công hơn nữa trong công việc và cuộc sống.
Các bài của anh rất hay và thực tế. Cứ phát huy anh ạ, có em hóng, ai nói gì mặc ai :D. Sống ko vì mình trời tru đất diệt mà B-).
Mong anh sớm quay lại với bạn đọc. Câu chuyện của anh cũng như câu chuyện của Hoạt hình Việt Nam vậy. Luôn sẽ có ý kiến trái chiều, và đam mê vẫn sẽ thôi thúc chúng ta làm tới bến, chơi hết mình, sống đầy tình. Trân trọng những nỗ lực của admin, sớm ngày được thấy anh lại viết tiếp 17/12/2019.
mong mỏi từng ngày luôn đó anh ơi :D. Nhờ xem clip của anh trên youtube mà biết đến blog này.